Sở Trang Vương một hôm cho bày yến tiệc linh đình, thết đãi các đại thần. Trong tiệc, gió lớn nổi lên bỗng thổi tắt hết đèn nến. Khi ấy, một quan viên lợi dụng đêm tối, kéo áo chọc ghẹo cung nữ của nhà vua. Người cung nữ ấy nhanh tay giật đứt giải mũ của ông này rồi tâu lên Sở Trang Vương, sau đó muốn thắp đèn nến lên, tìm xem ai là người đã chọc ghẹo mình và xử tội. Đùa giỡn ái cơ của vua có nghĩa là làm nhục đến nhà vua. Đó là hành vi đại nghịch và coi thường đạo lý vua tôi. Nhưng, Trang Vương nghĩ một lát rồi cao giọng nói to lên: “Khoan hãy châm nến! Hôm nay trẫm muốn cho các khanh được vui vẻ sáng khoái. Không cần phải mũ áo thật chỉnh tề, mọi người hãy giật đứt hết các giải mũ thì mới vui?”. Văn võ bá quan ngơ ngác, nhưng lệnh vua nào ai dám trái, thế là các đại thần văn võ đều giật đứt giải mũ của mình! Nhân thế, người trêu ghẹo cung nữ kia không bị lộ mặt nữa. Hai năm sau, nước Sở đánh nhau to với nước Tấn. Qua năm trận kịch chiến, quân Sở có một võ tướng liều mình, tả xung hữu đột, không màng sống chết, luôn đi tiên phong. Quân Sở nhờ vậy thường thắng luôn. Sau này Sở Trang Vương lấy làm lạ, bèn cho gọi đến hỏi ngọn ngành. Người ấy bèn thưa: “Thần chịu nghĩa xưa, đội ơn dày của bệ hạ đã tha cho tội khi quân. Vốn mong muốn liều chết để báo đền ân đức bệ hạ, đến nay thần mới có dịp. Thần là Tưởng Hùng, là người năm xưa trêu ghẹo cung nữ của bệ hạ trong tiệc rượu”. Sở Trang Vương quả thực có lòng hào hiệp, bụng dạ cũng không chút hẹp hòi, nhỏ nhen. Nếu không tha thứ cho Tưởng Hùng lỗi lầm trên bàn rượu đêm hôm ấy thử hỏi lấy ai là kẻ tiên phong, xông vào mũi tên hòn đạn mà chiến đấu hết mình cho ông đây? Sở Trang Vương nhẫn chịu được cái nhục ái thiếp bị trêu ghẹo, khoan dung với người mà có được một dũng sĩ chịu xả thân cứu chủ. Đây chính là một thu hoạch bất ngờ có được, một phúc báo chính người gieo trồng ra nó cũng không nghĩ tới. Trong đời, ai cũng có thể mắc sai lầm nhưng tha được cho người thì cứ tha, lùi một bước biển rộng trời trong, nhường...

thumb_upthumb_downchat_bubble
13upvotes

More from Đại Kỷ Nguyên

Trên chuyến xe khách đường dài, một hành khách nữ vì không tìm được chỗ ngồi nên phải đứng ở giữa xe. Đến đoạn quành gấp khúc trên đường núi, cả xe nghiêng ngả, cô cũng mất đà loạng choạng. Đúng lúc ấy, cô cảm thấy như có người đụng phải người mình một cái, rồi sau đó phát hiện...See more

Thân xác mươi năm là sẽ tan Linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn Người xưa hướng tới điều vĩnh cửu Người nay theo đuổi điều dễ tan #DknNghethuat

Gồng mình như gánh cả non cao Ngạo cười với sóng gió ba đào Nhân sinh như mộng, tan vào nước Trên không mãi mãi khoảng trời nào #DknNghethuat

More from Đại Kỷ Nguyên

Trên chuyến xe khách đường dài, một hành khách nữ vì không tìm được chỗ ngồi nên phải đứng ở giữa xe. Đến đoạn quành gấp khúc trên đường núi, cả xe nghiêng ngả, cô cũng mất đà loạng choạng. Đúng lúc ấy, cô cảm thấy như có người đụng phải người mình một cái, rồi sau đó phát hiện...See more

Thân xác mươi năm là sẽ tan Linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn Người xưa hướng tới điều vĩnh cửu Người nay theo đuổi điều dễ tan #DknNghethuat

Gồng mình như gánh cả non cao Ngạo cười với sóng gió ba đào Nhân sinh như mộng, tan vào nước Trên không mãi mãi khoảng trời nào #DknNghethuat