TÍM XƯA.
Chiều buồn trên dốc phố
Nắng vời vợi chói chang
Hoa dã quỳ thêm vàng
Ta nghe sầu rơi rụng.
Trái tim nào vỡ vụn
Đêm nhạt úa xuân kỳ
Tháng ngày đã cuốn đi
Hồn vỗ xanh rêu đá.
Bao mùa cây rụng lá
Ta rụng hết tuổi xanh
Nghe kỷ niệm vây quanh
Lặng buồn hồn thạch thảo.
Tình dù là hư ảo
Ta ru bạc mái đầu
Cũng chẳng hiểu vì đâu
Mà hạt ngâu rơi mãi.
Đành thôi...tình hoang dại
Ngàn xưa tím một màu
Ta ngồi ôm nỗi đau
Dấu vào cung nguyệt lạnh.