TRĂNG RƠI.
Nửa mảnh trăng treo, nửa mảnh rơi
Đêm nghe gió lộng hú bên đồi
Con cú mù lòa buông tiếng khóc
Ta thả đời ta ra sông trôi.
Quần quật cuộc đời sáu bảy năm
Chợt giật mình nghe hồn lạnh căm
Thời gian còn lại bao nhiêu nhỉ?
Có kiếm được không...một chỗ nằm?
Thằn lằn tắc lưỡi tiếc thương ai?
Ta dỗ hồn ta những giấc dài
Còn một khối tình xin giấu kín
Sợ rồi tan như giọt sương mai.
Nửa mảnh trăng treo...nửa buông rơi
Ta cũng buông ta...cuối cuộc đời
À ơi...ru tiếng linh hồn khóc
Câu hát ngày nao, nghe chơi vơi.