explicitClick to confirm you are 18+

''Tôi yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời"

Duc AnhMar 19, 2020, 4:55:45 AM
thumb_up81thumb_downmore_vert

Giữa lúc đang căng thẳng vì dịch covid19 diễn biến phức tạp và nguy hiểm hơn, vậy mà tin về Nghệ sĩ Thái Thanh đã khiến chi không chỉ riêng tôi mà rất rất nhiều người đã lặng đi, ai cũng có một tình cảm rất riêng đối với giọng hát của Bà.

Một cái tên rất nổi tiếng trên mạng xã hội, người được coi là một trong những nhân chứng sống nạn chạy cộng sản xuyên thế kỷ, đã viết:

"Tôi yêu tiếng nước tôi từ ngày nghe Thái Thanh hát. Một anh bạn từ Cali gọi điện thoại báo tin. Tôi nghe, lặng người, không nói gì. Anh bạn không nói gì. Người này biết người kia nghĩ gì. Có những cái buồn không nói ra được.."

Nhà văn Thụy Khuê viết về Thái Thanh: “Chúng ta có nhiều nghệ sĩ sáng tác những nhạc khúc tuyệt vời với ngôn ngữ thi ca, nhưng chúng ta có ít ca sĩ thấm được hồn thơ trong nhạc bản. Đạt tới tuyệt đỉnh trong ngành trình diễn, Thái Thanh nắm vững cả bốn vùng nghệ thuật: nghệ thuật truyền cảm, nghệ thuật âm nhạc, nghệ thuật thi ca và nghệ thuật phát âm tiếng Việt, giữ địa vị độc tôn trong tân nhạc Việt Nam gần nửa thế kỷ: Thái Thanh chẳng cần làm thơ cũng đã là thi sĩ."

Nhà báo Mà Kim viết: "Cách đây không lâu, một người bạn vừa qua Mỹ vài năm kể với tôi rằng, một hôm, vì nhớ nhà quá, vợ chồng anh mở YouTube tìm nghe nhạc Việt xưa. Vừa bật lên thì gặp ngay ca khúc “Gánh lúa” của Phạm Duy được hát với tiếng hát lảnh lót Thái Thanh. “Mênh mông, mênh mông, sóng lúa mênh mông/ Lúc trời mà rạng đông rạng đông… Ðêm qua trăng mơ sáng khắp thôn quê/ Hỡi chàng mà chàng ơi, chàng ơi… Gánh gánh gánh, gánh thóc về/ Gánh về! Gánh về!”… Bất giác, không thể kìm được, cô vợ rơi nước mắt; còn anh chồng thì mắt đỏ hoe. Có ca khúc quê hương nào đẹp bằng “Gánh lúa” của Phạm Duy? Cũng chắc hiếm ai thổn thức trải một tấm lòng mênh mông hồn quê hương bằng cái cách mà Thái Thanh “gánh” lên đôi vai nhỏ của bà hai chữ “quê tôi”.

Giữa những phôi pha của cuộc đời, tàn phai của năm tháng, giọng hát Thái Thanh vang vọng trong bầu trời thơ diễm tuyệt, ở đó đau thương và hạnh phúc quyện lẫn với nhau, người ta cho nhau cả bốn trùng dương và mặc tàn phai, mặc tháng năm, tiếng hát vẫn bay bổng ở chốn trần gian hoặc ở chốn vô hình.

Lâu nay bà đã rời sân khấu, để lại một cái nheo mắt hóm hỉnh duyên dáng rất “Thái Thanh”. Giờ thì bà đã đi rất xa. Thế bây giờ có ai còn muốn nghe lại “tiếng hát Việt Nam” của bà? Sao lại không! Từ thuở còn nằm nôi, chúng ta đã biết “tôi yêu tiếng nước tôi” là như thế nào…

Thái Thanh dưới nét vẽ của họa sĩ Đinh Trường Chinh