Fb Nguyễn Hồng Lam
Kỳ IV: QUÂN SƯ TRONG BÓNG TỐI
Những năm 1997-2000, thuở còn hàn vi – thật ra lúc nào mà chẳng hàn vi - bổn giang hồ tá túc ở lầu 8, chung cư 8 tầng số 12-14 Nguyễn Thị Nghĩa, Q.I. Căn hộ mà bổn giang hồ ở nhờ nguyên thủy thuộc sở hữu của Nguyễn Đỗ thi sĩ, đồng tác giả tập thơ “Bến cá chiều thu”, in chung với Thanh Thảo tiên sinh năm 1993. Nguyễn Đỗ sư huynh đi Mỹ, nhường căn hộ lại cho một học trò trung học của mình thời ở Pleiku. Là bạn chung lớp thời đại học, anh bạn đã đồng ý cho bổn giang hồ ở ké suốt 3 năm, miễn phí. Chung cư này thuộc loại bẩn nhất thế giới, nhiều chuột cống nhất thế giới, nhiều giang hồ nhất Sài Gòn. Tòa nhà có thang máy nhưng hỏng từ tám hoánh, leo 8 tầng lầu hoàn toàn bằng thang bộ. Cả chung cư chỉ có một cầu thang, nhiều đoạn tối om om, lắm hôm vương vãi phân chó và những bãi ói của đám gái làng chơi say rượu. Những hôm xỉn, về khuya, leo hết 8 tầng, bổn giang hồ mệt lử, bở hơi tai, có khi phải thở và xì hơi bằng cả….thất khiếu trên người!
Từ sau 10h đêm, cái cầu thang nhếch nhác ấy, đoạn từ lầu 4 trở lên nghiễm nhiên trở thành….phòng thay đồ công cộng của chị em kinh doanh vốn tự có. Đang say, bổn giang hồ vẫn bị chị em hồn nhiên chặn lại, chìa cái lưng trần ra nhờ: “Huynh kéo giùm em cái phẹc - mơ - tuya với”. Có khi ngượng chín mặt vì đàn bà tồng ngồng phô “nguyên con” trước mặt mình, đang loay tìm đường lách qua, bổn giang hồ lại nghe các em cười khúc khích: “Vội chi dữ vậy anh Hai? Hàng xóm mà hổng thấy anh… mở hàng cho em lần nào cả!”.
Nhiều bữa, cầu thang xủng xoảng tiếng đao kiếm chặt vào lan can sắt, náo loạn tiếng đàn bà con gái khóc thét. Đó là khi có đám ma cô đi thu tiền góp (cho vay lãi nặng) đám gái ăn sương, hay hai nhóm bảo kê gái đụng chạm nhau, hoặc có gã dân chơi nào đó quỵt tiền của gái, bị đập hội đồng. Nhanh thôi, chừng dăm mười phút là yên. Công an phường hay dân phòng có kéo đến thì cũng chẳng còn chuyện gì, chẳng còn ai để mà giải quyết. Chị em lại sột soạt phấn son, lại cười khúc khích và hát nghêu ngao, cứ như thể cuộc đời toàn là những “Đêm màu hồng”, như tên gọi của một vũ trường nổi tiếng hào nhoáng và nhầy nhụa của Sài Gòn thời đó, nằm ở số 8 Nguyễn Thị Nghĩa, cách chung cư chỉ 2 căn.
Tầng trệt là bãi xe của chung cư, chuột chạy rần rật cả ngày lẫn đêm. Xe của cư dân trong chung cư thì ít, xe gian các nơi gom về thì nhiều. Thỉnh thoảng, thằng Tý Điệu giữ xe chung cư lại khều tôi: “Có con DH 88 lên Dream cao đẹp lắm, máy cứng khừ, đại ca “chơi” không?” Hỏi: “Mấy lít?”, nó cười: “Vẫn vậy thôi, bằng giá mấy con không giấy (không có cà – vẹt). Huynh cho thêm một xị (một trăm ngàn) tiền cò thì em gả”. Mua xe đạp (toàn xe Nhật) còn dễ hơn nữa. Khách quen cứ việc vô bãi xe rảo một vòng, thích cái nào chỉ cái đó, cóc cần biết xe đó của ai. Đưa tiền cho thằng giữ xe xong, ra ngoài Ngã 6 Phù Đổng đứng đợi. Chừng dăm phút, một thằng mặt búng ra trứng cá nào đó sẽ đạp đúng cái xe đó ra giao cho khách, không hỏi, không dặn gì cả. Quãng đường vài trăm mét từ chung cư đến Ngã 6, mấy thằng mặt rô lo. Bị phát hiện, bị bắt, nó sẽ trả lại tiền, không khai gì về người mua. Còn từ đó trở đi, nó hết trách nhiệm. Khách đạp xe mới mua đang đi tà tà, lỡ có khổ chủ nào đó phát hiện, chặn lại thì ….kệ mẹ khách. Có quay lại tìm cũng cấm có thấy mặt thằng cô hồn giao xe khi nãy ở đâu. Hỏi thằng giữ xe, nó tỉnh bơ: “Tui đâu đã gặp ông hồi nào. Xe cộ gì cha nội?”. Nấn ná thêm chút nữa, cùng lắm cũng chỉ nghe thêm được một câu bâng quơ của ông ku kon nào đó nói nhỏ vừa đủ lọt tai: “Xui thì chịu. Biến sớm đi cho nó lành!”.
Đối diện ban công lầu 8 nơi tôi ở là hồ bơi sân thượng của khách sạn New World nổi tiếng. Thỉnh thoảng, vào ban đêm, hồ bơi lại trở thành nơi đãi tiệc, tiếp khách của một công ty, tập đoàn nào đó, ca nhạc tưng bừng. Năm nào cũng vậy, đến dịp sinh nhật Vua Thái Lan, cái hồ bơi đó cũng được biến thành sân khấu để lãnh sự quán Thái tổ chức ăn mừng. Tôi cũng đã từng có dịp bắc ghế ngồi ngay tại ban công căn hộ của mình thưởng thức trực tiếp buổi diễn dài gần 2 tiếng của ban nhạc lừng danh thế giới Boney M. ngay trên sân khấu – hồ bơi của khách sạn New World nằm ngay bên kia đường.
Ba năm ở đó, khi thì thấy nơi mình ở là thiên đường, có khi thì lại thấy nó là bản sao không hoàn chỉnh của địa ngục. Tôi và quỷ sứ chắc cũng chẳng khác gì nhau, chí ít cũng giống bạn bè hay hàng xóm. Quan trọng nhất, ở nơi đó vừa cùng bạn chung phòng ngâm thơ Lermontov, Esenhin, Pushkin vừa hóng chuyện và chứng kiến con tạo xoay vần, kiến thức giang hồ của tôi được gia tăng đáng kể. Cũng như tôi, đám giang hồ Trà Bắc từng chọn chung cư Nguyễn Thị Nghĩa làm một trong những nơi tụ lại để lập nghiệp ở Sài Gòn.
Giang hồ Trà Bắc lấy Sài Gòn làm đất “quần hùng tranh bá” có vô số những cái tên sau này sẽ trở nên khét tiếng. Dù đi đứng, ăn nói kiểu “cua” (ngang tàng) hay loại “lươn” (lươn lẹo), đám này đều phải nể mặt vài ba cái tên không nổi tiếng bằng nhưng nhắc đến là không thằng Trà Bắc nào không biết. Đó là cặp vợ chồng Thuỷ “té” - Tuấn Tăng, anh em Thành “Chân” - Mơ “Chân và Quốc “lủi” (Nguyễn Khánh Quốc). Điểm chung: họ toàn là người đi tiên phong, những hạng quân sư trong bóng tối.
Ngô Phương Thuỷ, tức Thuỷ “té” sinh năm 1972 ở đường Đổng Quốc Bình, Hải Phòng, nhưng từ bé đến lớn đều sống ở Q.I, TP Hồ Chí Minh. Ban đầu ở đường Nguyễn Thị Nghĩa, hàng xóm với người viết loạt bài này, sau chuyển qua đường Lê Thị Riêng.
Thủy đẹp. Cần so sánh, nhan sắc của Thuỷ “té” nếu có thua thì chỉ chịu thua đúng một người, đó là Vân Ly, mẹ đẻ của…Thuỷ “té`”. Cả mẹ lẫn con đều giao du thân mật với giang hồ từ khi Thuỷ còn bé xíu. Vào Nam, Vân Ly cầm đầu một đường dây sextour có tiếng. Cả khách hàng chủ yếu lẫn chỗ dựa dẫm chính của cái ngành “công nghiệp không khói” này đều là dân giang hồ. Mới lớn, Thuỷ “té” đã giúp bà mẹ điều hành đường dây. Thỉnh thoảng, hai mẹ con cũng đứng ra “tự bán hàng”, hoặc “phát hàng khuyến mãi” cho vui, tất nhiên chỉ là giành riêng cho một số khách đặc biệt nào đó. Tuấn Tăng, một dân chơi Hà Nội vì “thói quen xài hàng khuyến mãi” đã trở thành anh chồng chính thức của cô kiều nữ xinh đẹp Thuỷ “té”! Tuy nhiên, vì tội bán “hàng ngoài danh mục được phép bán” nên cuối cùng cả mẹ lẫn con và các thanh viên khác trong đường dây sextour đều phải ra toà. Thuỷ “té” cũng phải nhận mức án 3 năm tù, ngồi trại Z30D, Hàm Tân, Bình Thuận đến cuối tháng 5-1996 thì được tha. Trước khi về sống tại chung cư Nguyễn Thị Nghĩa, tôi đã có hai lần gặp, hỏi chuyện Thủy và mẹ cô vào tháng 4 và tháng 8-1995 ngay trong trại giam này.
Tuấn Tăng từng nhẵn mặt trên nhiều chiếu bạc đất Hà Thành cho nên cũng có vô số bạn bè chiến hữu là dân giang hồ. Những dân chơi cộm nhất của đất Hải Phòng như Minh “sứt” (Ngô Đức Minh, trước khi thành trùm giang hồ, đàn anh của mọi đàn anh ở đất Hải Phòng, gã từng là đại úy Công an, hiện đang thụ án chung thân tại trại Z30A ở Xuân Lộc, Đồng Nai), Phương “trộm trâu” (Ngô Xuân Phương, thủy thủ tàu viễn dương, sau thành thành viên nước ngoài của băng Yakuza Yamaguchi – gumi tại cảng Kobe, Nhật Bản), Hải “hấp”, Quân “hấp” (đàn em trong băng Dung “hà”)… nếu không phải là “bạn” của Thuỷ “té” thì chắc cũng từng là “mối” của mẹ cô. Giang hồ chuyên nghiệp thì hay bị “lốc ổ” (phạm tội, bị lộ, bị truy nã), trong khi nghề sextour thì luôn lấy câu “vui lòng khách đến” làm phương châm. “Hào hiệp có điều kiện”, mẹ con Thuỷ té đã cưu mang, giúp đỡ khá nhiều tay giang hồ Trà Bắc, cho chúng “mượn ổ” khi đang bị truy nã hoặc mới vào Nam “lập nghiệp” còn phải làm “giang hồ khổ”. Chung cư Nguyễn Thị Nghĩa, nơi tôi từng ở chính là một “nhà khách” lý tưởng của giang hồ thời kỳ đó. Theo thông tin từ giang hồ, trong những ngày bị truy nã trước khi biến mất, vợ chồng tử tội ma tuý khét tiếng đất Hà Thành là Hà Tý Tồ - Hồng cũng từng “nằm ổ” trong điểm phấn hương này. Giang hồ đánh giá rất cao và vì nể mẹ con Vân Ly – Thủy “té”. Chỉ duy nhất có anh chồng Tuấn Tăng là vẫn thường xuyên hoài nghi và buồn bực chữ “hào hiệp” của gia đình vợ. Trước khi vụ Năm Cam nổ ra, Tuấn Tăng đã không một lời từ biệt, bỏ sang Đức rồi mất hút.
Mơ “chân”, dù không đẹp, cũng là một thành viên sáng giá trong đường dây sextour của Vân Ly, cũng khá nổi tiếng vì từng cưu mang, ráp nối nhiều mối quan hệ giang hồ Nam Bắc. Nhưng thực ra cô ta chỉ được giang hồ nể mặt vì là em ruột của Thành “chân”, tức Ngô Chí Thành, sinh năm 1968, xuất thân thủy thủ viễn dương. Tay này ít nói, không ưa bạo lực nhưng tỏ ra là kẻ quảng giao. Thanh thâm trầm, khôn ngoan, có đầu óc tổ chức nên từ rất sớm đã lọt vào con mắt của ông trùm cờ bạc Năm Cam.
Sau gần 20 năm ngồi tù, Huỳnh Tỳ (tên thật là Nguyễn Thuận Lai, xuất thân lơ xe đò, nhà ở đường Nguyễn Văn Tráng, Q.I), “nhị ca” trong cái gọi là “Tứ đại thiên vương” (4 tay giang hồ đầu bảng của miền Nam trước 1975 gồm Đại Cathay, Huỳnh Tỳ, Ngô Văn Cái và Nguyễn Kế Thế) được phóng thích. Những con cọp già đầu óc lỗi thời thường không mấy khi nhận định đúng tình hình và thực lực, thường nhanh chóng đưa ra các quyết định… sai bét! Cậy thế “nhị ca” thuở không còn ai nhớ, Huỳnh Tỳ đã liên kết với một số giang hồ hết thời như Lý Đôi (Tạ Đắc Lung), Minh “ba giá” (Lương Văn Lâm), Trần Thị Ngàn, Thành “đô la” tổ chức một sòng bạc kiêm P.O (đại lý thuốc phiện) tại hẻm 98 Lê Lai, Quận I mà không nộp xâu, cũng chẳng buồn hỏi qua Năm Cam một tiếng. Huỳnh Tỳ là bạn giang hồ cùng thời, cùng ngồi tù chung với Bảy Sy, anh rể Năm Cam từ trước 1975. Trong đầu óc già cỗi của Huỳnh Tỳ, gã vẫn nghĩ mình là tay lẫy lừng một thuở, trong khi Năm Cam chỉ là thằng oắt con mới lớn, xem như không thèm để ý. Năm Cam nổi giận, thét đàn em vác mã tấu sang “giải toả” hẻm 98. Thành “Chân” xuất hiện đúng lúc, khôn ngoan ngăn lại để bày một chiêu độc khác.
Quả nhiên, sau khi một thời gian liên tục bị CSHS hỏi thăm và khám xét, cả con bạc lẫn con nghiện đều “cạch” không bén mảng đến hẻm 98, chính xác là nhà số 98F nữa. Nồi cơm hở vung bị hất văng khiến cái đầu tỉnh ngộ, Huỳnh Tỳ đã phải mang lễ đến năn nỉ Năm Cam góp vốn. Năm Cam đồng ý góp hai phần. Phần thứ nhất chính là Thành “Chân”, thay mặt Năm Cam giám sát toàn bộ hoạt động tại sòng bạc Lê Lai. Hàng tuần, ngoài phần ăn chia theo… tỷ lệ góp vốn, Huỳnh Tỳ còn phải qua Thành nộp cho Năm Cam 5 triệu đồng (khoảng gần 2 lượng vàng) tiền “tiếp khách”. Phần thứ hai là Lê Thị Điệu, vợ Thọ “đại uý” (Nguyễn Văn Thọ, cháu gọi Năm Cam bằng cậu, đã bị tử hình vì tội cầm đầu vụ giết trung sĩ Phan Lê Sơn và bạn là Nguyễn Phước Hưng tại quán Cấm Chỉ, đường Hải Triều năm 1999). Lê Thị Điệu đặc trách khoản cho các con bạc cháy túi vay lãi nặng tại sòng. Méo mặt, Huỳnh Tỳ vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, hàng ngày gập thân giang hồ già nghe theo lời “góp ý” (thực chất là ra lệnh) của thằng oắt Thành “Chân” . Lúc đó, gã chỉ ước phải chi trẻ lại được như hồi còn làm lơ xe đò để được ngon lành phang cho thằng oắt Bake đáng tuổi em, cháu mình một ống nước vô đầu! Chưa kịp bày tỏ ấm ức, thằng oắt lại nâng giá “tiền trà nước” lên gấp rưỡi, rồi gấp đôi khiến Huỳnh Tỳ vừa móc hầu bao vừa nghiến răng kèn kẹt.
Có công nhưng Thành “Chân” không đòi Năm Cam tưởng thưởng, chỉ thỉnh thoảng nhờ vả Năm Cam trong việc “bố trí công tác khác” cho vài ba chiến hữu trôi sông lạc chợ từ ngoài Bắc dạt vòm vào Sài Gòn. Dù không nhiều sao lắm số,Thành “Chân” vì thế vẫn được Trà Bắc coi trọng.
Năm 1995, Năm Cam đi cải tạo, Thành “Chân” bỏ sang Hồng Kông, từ đó lần sang Anh quốc. Tay giang hồ tháo vát này có quan hệ rất sâu rộng với đám thuỷ thủ tàu viễn dương người Việt có máu xã hội đen đang định cư ở nước ngaoài. Chính gã sau này đã giới thiệu những Minh “sứt”, Phương “trộm trâu”, Dung “hà”…cho Năm Cam để giang hồ Bắc - Nam vừa là là đối tác, vừa làm thịt lẫn nhau. Gã còn được xem là kẻ đi đầu, khai sinh ra nghề “dân rơm trồng cỏ” (dân cư trú bất hợp pháp chuyên trồng cần sa (canabis), một loại ma tuý dùng để hút) cho một đám giang hồ Trà Bắc khác đang lưu lạc ở xứ sương mù, chủ yếu là ở hai thành phố Notingham và Southamton. Chuyện “rơm, cỏ” này, chúng tôi sẽ đề cập trong một dịp khác.
Ảnh: Thành "Chân". Thủy "té", Năm Cam