LỤC BÁT ĐÊM. Ta trăm năm một kiếp người Đổi cơn đau lấy nụ cười thế nhân. Người sao chưa gặp một lần Cớ chi như đã nợ nần từ xưa? Ta buồn ngồi ngắm cơn mưa Nhớ xưa câu nói "Ai đưa em về?" Người đi quên mất câu thề Bỏ ta lạc giữa bến mê cuộc đời. Đêm buông tiếng hát chơi vơi Cạn ly...chợt thấy lệ rơi cung sầu. Tình này biết gởi về đâu...

Get replies from creators like Onggiakhochiu1954@on...

thumb_upthumb_down
15upvotes

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

Gởi Tháng Mười Hai. Mười hai về lành lạnh với hơi sương Dưới dốc nhỏ hàng cây gầy guộc quá Những nhánh khô giờ đang dần trụi lá U ám buồn chào đón một mùa đông. Ta tìm ta bên chai rượu trống không Như nỗi nhớ vừa đong đầy lại cạn Sương hay khói mà lòng ta nghe chán? Bước chân về...lòng phố bỗng chông chênh. Mười hai rồi, cái lạnh cũng mông mênh Ta một mình viết bài thơ thật lạ Mười hai này mong tình đừng băng giá Chút nắng vàng ta gởi tháng mười hai.

VẾT THƯƠNG CUỐI CÙNG. Chiều đông nhạt nắng, cây trơ cành Bến cũ không người hóa lạnh tanh Quán xưa thả hồn theo khói thuốc Cho bao kỷ niệm quyện xây thành. Ta vẫn lang thang nơi góc trời Nhớ người, ta nhớ lắm người ơi! Bởi trái tim này còn nhịp đập Nên chẳng hề quên…dẫu một lời. Biết nói yêu thương đã muộn màng Vì tình đau buốt lúc mùa sang Chợt thấy rêu phong ngày tháng lạ Khi mối duyên kia chợt lỡ làng. Người vừa tặng ta một vết thương Cơn đau tình ái hóa vô thường Cám ơn người đã dìu ta bước Đến cuối mộ phần chẳng vấn vương.

QUAY QUẮT THÁNG MƯỜI HAI. Ta ngừng lại để nhìn em quay gót Nghe nỗi buồn quay quắt tháng mười hai Ngó quanh mình, ta thấy chẳng còn ai Đông dẫu lạnh, sao bằng tình ta lạnh. Ta phố nhỏ chợt nghe lòng hiu quạnh Công viên buồn ghế đá cũng buồn tênh Tuổi đã già nên chợt thấy chênh...See more

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

Gởi Tháng Mười Hai. Mười hai về lành lạnh với hơi sương Dưới dốc nhỏ hàng cây gầy guộc quá Những nhánh khô giờ đang dần trụi lá U ám buồn chào đón một mùa đông. Ta tìm ta bên chai rượu trống không Như nỗi nhớ vừa đong đầy lại cạn Sương hay khói mà lòng ta nghe chán? Bước chân về...lòng phố bỗng chông chênh. Mười hai rồi, cái lạnh cũng mông mênh Ta một mình viết bài thơ thật lạ Mười hai này mong tình đừng băng giá Chút nắng vàng ta gởi tháng mười hai.

VẾT THƯƠNG CUỐI CÙNG. Chiều đông nhạt nắng, cây trơ cành Bến cũ không người hóa lạnh tanh Quán xưa thả hồn theo khói thuốc Cho bao kỷ niệm quyện xây thành. Ta vẫn lang thang nơi góc trời Nhớ người, ta nhớ lắm người ơi! Bởi trái tim này còn nhịp đập Nên chẳng hề quên…dẫu một lời. Biết nói yêu thương đã muộn màng Vì tình đau buốt lúc mùa sang Chợt thấy rêu phong ngày tháng lạ Khi mối duyên kia chợt lỡ làng. Người vừa tặng ta một vết thương Cơn đau tình ái hóa vô thường Cám ơn người đã dìu ta bước Đến cuối mộ phần chẳng vấn vương.

QUAY QUẮT THÁNG MƯỜI HAI. Ta ngừng lại để nhìn em quay gót Nghe nỗi buồn quay quắt tháng mười hai Ngó quanh mình, ta thấy chẳng còn ai Đông dẫu lạnh, sao bằng tình ta lạnh. Ta phố nhỏ chợt nghe lòng hiu quạnh Công viên buồn ghế đá cũng buồn tênh Tuổi đã già nên chợt thấy chênh...See more