MỘT NGÀY BUỒN. Ta đốt thơ mong hong đông ấm Con chữ còm bị cháy cong queo Vào quán vắng gọi cà phê đậm Ta không tiền, mà quán cũng nghèo. Ngày chưa lên nắng buồn trốn mất Sương nhạt nhòa và gió hanh hao Trái tim em chắc là hơi chật Cho nên ta bị đá ngã nhào. Chiều chạng vạng hỏi con chim sẻ Chim lắc đầu cất cánh bay cao Người bỏ đi không thèm lý lẽ Đành vậy thôi, ta biết thế nào. Đêm tràn về ngàn sao thắp nến Chắc là trăng mặc niệm cuộc tình Em bỏ đi, cô đơn ập đến Cạn chung sầu ta lại lặng thinh.

Get replies from creators like Onggiakhochiu1954@on...

thumb_upthumb_down
5upvotes

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

BỎ. Muốn để rêu phong ngày tháng cũ Nghe hồn chợt lạc chốn phong ba Hàng liễu bên sông buồn ủ rủ Giang hồ mệt mỏi về thăm nhà. Ly rượu uống hoài sao vẫn nhạt? Ánh trăng đổ xuống bến sông lan Khách nhìn cảnh ấy hình như khác? Bỗng thấy lòng mình sao hoang mang. Lối cũ quanh co giờ cỏ lấp Kỷ niệm phai dần theo thời gian Cứ ngỡ nỗi nhớ về tràn ngập Nào ngờ chốn ấy lại điêu tàn. Thì để rêu phong ngày tháng cũ Khách bỏ bến sông...bước phong trần Bỏ luôn những gì từng ấp ủ Chợt nghe đâu đó tiếng chuông ngân.

CÓ PHẢI... Có phải đông vừa ngang ngõ? Mà sao ta thấy lạnh lòng Người còn ở xa nơi đó Ta nghe nỗi buồn mênh mông. Có phải đông về qua phố? Phủ sương xuống những con đường Ta ôm trái tim hoài cổ Nên tình cứ mãi vấn vương. Hay là đông còn ngái ngủ Chẳng nhận được khuôn mặt người Nên khi đông qua phố cũ Lạnh lùng và đông kém tươi. Ta muốn đông là dĩ vãng Để xuân về chín trên cành Ta mong ta hết chán nản Đón nàng xuân đẹp long lanh.

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

BỎ. Muốn để rêu phong ngày tháng cũ Nghe hồn chợt lạc chốn phong ba Hàng liễu bên sông buồn ủ rủ Giang hồ mệt mỏi về thăm nhà. Ly rượu uống hoài sao vẫn nhạt? Ánh trăng đổ xuống bến sông lan Khách nhìn cảnh ấy hình như khác? Bỗng thấy lòng mình sao hoang mang. Lối cũ quanh co giờ cỏ lấp Kỷ niệm phai dần theo thời gian Cứ ngỡ nỗi nhớ về tràn ngập Nào ngờ chốn ấy lại điêu tàn. Thì để rêu phong ngày tháng cũ Khách bỏ bến sông...bước phong trần Bỏ luôn những gì từng ấp ủ Chợt nghe đâu đó tiếng chuông ngân.

CÓ PHẢI... Có phải đông vừa ngang ngõ? Mà sao ta thấy lạnh lòng Người còn ở xa nơi đó Ta nghe nỗi buồn mênh mông. Có phải đông về qua phố? Phủ sương xuống những con đường Ta ôm trái tim hoài cổ Nên tình cứ mãi vấn vương. Hay là đông còn ngái ngủ Chẳng nhận được khuôn mặt người Nên khi đông qua phố cũ Lạnh lùng và đông kém tươi. Ta muốn đông là dĩ vãng Để xuân về chín trên cành Ta mong ta hết chán nản Đón nàng xuân đẹp long lanh.