NẾU MỘT NGÀY. Nếu một ngày em đến với người ta Anh có lẽ trở về trong thinh lặng Giọt nước mắt khóc cho tình quá đắng Cho nỗi sầu buốt giá trái tim đau. Vậy thôi em, xin đừng hỏi tại sao Khi câu hứa ngọt ngào vừa trôi mất Lời yêu xưa anh nghe như ngọt mật Để giờ này anh ôm nỗi xót xa. Nếu một ngày em đến với người ta Anh chắc sẽ nhớ em nhiều lắm đó Cuộc tình mình đã qua nhiều gian khó Cớ sao giờ em lại vội bước qua? Nếu một ngày... em đến với người ta...

Get replies from creators like Onggiakhochiu1954@on...

thumb_upthumb_down
27upvotes

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

VỖ CÁNH CHIM BAY. Đông về vỗ cánh đợt thiên di Đàn chim bay mãi chẳng nghĩ gì Trốn lạnh, tìm về nơi nắng ấm Quên mùa buốt giá khỏi lo chi. Và em, em cũng đã bỏ ta Bước theo người ấy về nơi xa Ta nghe hoang hoải mùa đông lạnh Dù biết nhớ thương cũng vậy mà. Em như là chim đã vào lồng Ta về trầm mặc với hư không Dang tay ôm lấy mùa đông rét Thức giấc trong đêm…thấy lạnh lòng. Chim đã bay rồi, trơ cành cây Ta cô đơn lắm ở nơi này Dù sao cũng chúc em hạnh phúc Còn ta mê mãi những đêm say.

TÍM XƯA. Chiều buồn trên dốc phố Nắng vời vợi chói chang Hoa dã quỳ thêm vàng Ta nghe sầu rơi rụng. Trái tim nào vỡ vụn Đêm nhạt úa xuân kỳ Tháng ngày đã cuốn đi Hồn vỗ xanh rêu đá. Bao mùa cây rụng lá Ta rụng hết tuổi xanh Nghe kỷ niệm vây quanh Lặng buồn hồn thạch thảo. Tình dù là hư ảo Ta ru bạc mái đầu Cũng chẳng hiểu vì đâu Mà hạt ngâu rơi mãi. Đành thôi...tình hoang dại Ngàn xưa tím một màu Ta ngồi ôm nỗi đau Dấu vào cung nguyệt lạnh.

LẠC BẾN MÊ. Chữ tình sao cứ mãi long đong Người bỏ đi theo bước phiêu bồng Ta về xếp lại trang thơ cũ Hỏi có còn gì để nhớ mong? Ơ hay! Sao lòng cứ bộn bề? Ta – người xa cách vạn sơn khê Đêm, ta chợt nhớ ngày gặp mặt Giờ chỉ còn ta...lạc bến mê. Áo người trắng mướt như dạ lan Áo ta xanh ngát tợ mây ngàn Nụ hôn dù chỉ lưu trên má Sao nghe chất ngất, tình thênh thang. Lạc lõng mình ta trên bến xưa Vẫn còn lất phất mấy giọt mưa Rượu uống đêm nay không say được Vẫn nhớ về ai…nói sao vừa.

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

VỖ CÁNH CHIM BAY. Đông về vỗ cánh đợt thiên di Đàn chim bay mãi chẳng nghĩ gì Trốn lạnh, tìm về nơi nắng ấm Quên mùa buốt giá khỏi lo chi. Và em, em cũng đã bỏ ta Bước theo người ấy về nơi xa Ta nghe hoang hoải mùa đông lạnh Dù biết nhớ thương cũng vậy mà. Em như là chim đã vào lồng Ta về trầm mặc với hư không Dang tay ôm lấy mùa đông rét Thức giấc trong đêm…thấy lạnh lòng. Chim đã bay rồi, trơ cành cây Ta cô đơn lắm ở nơi này Dù sao cũng chúc em hạnh phúc Còn ta mê mãi những đêm say.

TÍM XƯA. Chiều buồn trên dốc phố Nắng vời vợi chói chang Hoa dã quỳ thêm vàng Ta nghe sầu rơi rụng. Trái tim nào vỡ vụn Đêm nhạt úa xuân kỳ Tháng ngày đã cuốn đi Hồn vỗ xanh rêu đá. Bao mùa cây rụng lá Ta rụng hết tuổi xanh Nghe kỷ niệm vây quanh Lặng buồn hồn thạch thảo. Tình dù là hư ảo Ta ru bạc mái đầu Cũng chẳng hiểu vì đâu Mà hạt ngâu rơi mãi. Đành thôi...tình hoang dại Ngàn xưa tím một màu Ta ngồi ôm nỗi đau Dấu vào cung nguyệt lạnh.

LẠC BẾN MÊ. Chữ tình sao cứ mãi long đong Người bỏ đi theo bước phiêu bồng Ta về xếp lại trang thơ cũ Hỏi có còn gì để nhớ mong? Ơ hay! Sao lòng cứ bộn bề? Ta – người xa cách vạn sơn khê Đêm, ta chợt nhớ ngày gặp mặt Giờ chỉ còn ta...lạc bến mê. Áo người trắng mướt như dạ lan Áo ta xanh ngát tợ mây ngàn Nụ hôn dù chỉ lưu trên má Sao nghe chất ngất, tình thênh thang. Lạc lõng mình ta trên bến xưa Vẫn còn lất phất mấy giọt mưa Rượu uống đêm nay không say được Vẫn nhớ về ai…nói sao vừa.