Phiêu Dạt Tình Trường
Ta miên man trong khoảng trời ảo mộng
Cả tuổi xuân trời rộng thỏa vẫy vùng
Mà vườn yêu là phần đất mông lung
Như vô lối mịt mùng không lối thoát
Ta bước đi trong mưa ngàn gió bạt
Mò mẫm đường phiêu dạt chốn tình trường
Tưởng tình yêu không có lắm thê lương
Nào có biết vườn thương buồn da diết
Ta cứ nghĩ tình yêu là bất diệt
Chẳng có gì ngăn trở được trái tim
Có ngờ đâu linh hồn cũng chết chìm
Trong vùng xoáy khi con tim loạn nhịp
😢😞😵