PHỐ KHÔNG EM. Phố không em mưa buồn lặng lẽ Ta một mình bước nhẹ trong đêm Thoáng xưa một bóng qua thềm Ta trong quán vắng môi mềm mà say. Phố không em vẫn đầy kỷ niệm Còn rất nhiều trong trái tim ta Sao giờ tình lại xót xa? Vừa như giây phút hóa là hư không. Phố không em thấy lòng trĩu nặng Chợt nghe là trống vắng xa xăm Tim đau lót lá mà nằm Tìm trong dĩ vãng lạnh căm một đời. Phố không em mình ta chới với Ngõ khuya buồn, ngày tới không tên Men sầu như đã dậy lên Ta đem buốt giá về bên cuộc tình.

thumb_upthumb_down
11upvotes

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

LÀM LẠI NGƯỜI DƯNG. Ta giờ làm lại người dưng Nhớ câu nói cũ, rưng rưng mà buồn. Khuya rồi mưa vẫn cứ tuôn Cái câu ân nghĩa người buông mất rồi. Đành vậy thôi, thế thì thôi Một mình vẫn chén ly bôi người à! Người thì xa, năm tháng qua Ta trong đêm mãi xót xa phận mình. Ta lặng thinh...bóng lặng thinh Nghe trong đêm vắng, câu kinh cầu hồn.

Ở ĐÂU ĐÓ... Ở đâu đó có người bán vé số Đội nắng mưa chạy khắp các nẻo đường Cuộc sống họ đương nhiên là rất khổ Nhưng trong lòng đầy ắp những yêu thương. Ở đâu đó có người đi nhặt rác Thứ bỏ đi, nhưng họ quý như vàng Sáng đến chiều chỉ mong là sẽ đạt Một bữa cơm, vậy là đủ tâm...See more

LỤC BÁT SAY. Ta về trên đỉnh phù vân Nơi thu xưa cũng một lần ghé qua. Ta đi vào chốn ta bà Cho trăm năm chỉ gọi là hư không. Ta về tìm lại bến sông Ơ hay nước đã cạn dòng còn đâu. Ta đi vào cuộc bể dâu Giật mình nhìn lại...tình sầu hơn xưa. Ta về gặp lại cơn mưa Sao lòng không lạnh...hay vừa trăm năm? Thôi ta tìm chốn ta nằm Nghĩa trang buốt giá, lạnh căm một đời. Buồn gì chăng hởi người ơi???

More from Onggiakhochiu1954@onggiakhochiu1954

LÀM LẠI NGƯỜI DƯNG. Ta giờ làm lại người dưng Nhớ câu nói cũ, rưng rưng mà buồn. Khuya rồi mưa vẫn cứ tuôn Cái câu ân nghĩa người buông mất rồi. Đành vậy thôi, thế thì thôi Một mình vẫn chén ly bôi người à! Người thì xa, năm tháng qua Ta trong đêm mãi xót xa phận mình. Ta lặng thinh...bóng lặng thinh Nghe trong đêm vắng, câu kinh cầu hồn.

Ở ĐÂU ĐÓ... Ở đâu đó có người bán vé số Đội nắng mưa chạy khắp các nẻo đường Cuộc sống họ đương nhiên là rất khổ Nhưng trong lòng đầy ắp những yêu thương. Ở đâu đó có người đi nhặt rác Thứ bỏ đi, nhưng họ quý như vàng Sáng đến chiều chỉ mong là sẽ đạt Một bữa cơm, vậy là đủ tâm...See more

LỤC BÁT SAY. Ta về trên đỉnh phù vân Nơi thu xưa cũng một lần ghé qua. Ta đi vào chốn ta bà Cho trăm năm chỉ gọi là hư không. Ta về tìm lại bến sông Ơ hay nước đã cạn dòng còn đâu. Ta đi vào cuộc bể dâu Giật mình nhìn lại...tình sầu hơn xưa. Ta về gặp lại cơn mưa Sao lòng không lạnh...hay vừa trăm năm? Thôi ta tìm chốn ta nằm Nghĩa trang buốt giá, lạnh căm một đời. Buồn gì chăng hởi người ơi???