explicitClick to confirm you are 18+

HẬU XUẤT CẢNH: NHÌN LẠI MỘT CHẶNG ĐƯỜNG

Kate KNJan 9, 2019, 2:09:31 AM
thumb_up12thumb_downmore_vert

Khi đã có thẻ an sinh xã hội, tôi chuẩn bị đăng ký đi học cũng là lúc tôi nhận được cuộc gọi đi làm. Lúc này tôi lại phải suy nghĩ nên đi học, hay đi làm, hay vừa học vừa làm.

Tôi hỏi ý chồng về việc đi học bên này căng thẳng bận rộn thế nào. Chồng phân tích cho tôi nghe về việc đi học ở đây, rằng sinh viên phải bỏ ra rất nhiều thời gian để đọc sách, tự tìm tòi,….,thêm vào đó lượng bài tập hàng tuần cũng rất nhiều. Còn đi làm cũng rất bận rộn vì bên đây phong cách làm việc công nghiệp, làm ra làm, chơi ra chơi, nên cho dù có đi học hay đi làm đều phải rất nghiêm túc. Và dĩ nhiên khi đã làm việc, học hành nghiêm túc, con người cần có thời gian để thân thể và đầu óc thư giãn, nghỉ ngơi. Chồng phân tích hết mọi lẽ cho tôi xong anh nói quyết định cuối cùng là do tôi, nhưng nên tập trung vào một việc thôi, hoặc đi học, hoặc đi làm vì tôi đã gần 40 (tính vào lúc đó) nên sức khỏe không còn được như thưở 20. Nếu tôi đi học, anh vẫn lo cho tôi được.

Tôi nghĩ nếu đi học thì tôi sẽ mượn tiền để học, sau này đi làm trả lại vì tôi muốn tự mình chi trả học phí. Hơn nữa, tôi còn trách nhiệm với gia đình ở VN nên không muốn để chồng gồng gánh hết mọi thứ cho tôi được... Nếu tôi vay tiền đi học thì khi học xong tôi sẽ phải “ôm” một món nợ, nói thật tôi sợ mắc nợ vô cùng. Hơn nữa, ở độ tuổi không còn trẻ trung gì nữa mà học xong đi làm còn phải trả nợ nữa thì nản lắm.

Tôi gọi lên trường hỏi người tư vấn xem kết quả thi đầu vào có được bảo lưu không, cô ấy nói được bảo lưu hai năm. Tôi quyết định rất nhanh sau cuộc gọi đó là bảo lưu kết quả và đi làm. Trong thời gian hai năm đi làm, tôi vừa góp tiền để đi học, vừa lo được cho gia đình ở VN, đồng thời, tôi có điều kiện học hỏi kinh nghiệm làm việc trong một công ty Mỹ.

Tôi gọi cho công ty báo với họ tôi sẽ nhận việc, họ hẹn tôi hôm sau lên kí hợp đồng và đi làm xét nghiệm cần thiết trước khi đi làm.

Ngày đầu tiên nhận việc, tôi đến công ty lúc 7:45 am vì họ hẹn tôi 8:00. Giám đốc nhân sự đưa tôi đi một vòng để giới thiệu về công ty, trao đổi với tôi về nội quy và hướng dẫn tôi ký một số giấy tờ cần thiết. Tuần đầu tiên trôi qua suôn sẻ và tiếp theo là những tháng sau đó cũng vậy. Tôi vốn là người thích học cái mới và tôi học rất nhanh. Thêm vào đó là khi làm gì tôi luôn làm với cả cái tâm nên tôi nhận được sự đánh giá cao từ sếp và đồng nghiệp. Công việc của tôi cứ thế trôi đi…..

Ngoảnh lại đã gần hai năm từ ngày tôi đi làm. Tôi vẫn nhớ kế hoạch đi học của mình. Đầu học kì mùa thu, tôi đến trường chọn lớp và làm thủ tục đăng kí học. Tôi dùng chính những đồng tiền tôi kiếm được để đóng học phí. Lúc này, trong tài khoản tiết kiệm cho việc học của tôi đã có một khoản thoải mái cho những năm đi học , đã trừ hao cho khoản sách vở và tiền tiêu vặt, mua sắm cho bản thân. Những chi phí khác chồng tôi lo hết.

Học kỳ đầu, tôi vẫn quyết định vừa làm vừa học, để xem tôi khỏe đến đâu. Học xong học kỳ mùa thu , tôi vẫn “sống sót”, tôi vẫn làm tốt công việc ở công ty, còn ở trường, điểm GPA của tôi cuối kỳ là 4.0. Nhưng nói thật, nhiều lúc tôi thấy mình kiệt sức. Có hôm tôi thức đến 2:00am để viết cho xong một bài luận dài sáu trang, viết xong người tôi cứ run lên bần bật, tôi biết, ở tuồi gần 40, “sức bền” của tôi đã giảm. Chồng tôi xót vợ nên anh nói tôi nên nghỉ làm để tập trung đi học.

Với tôi, sức khỏe là thứ quý nhất. Đi làm có tiền, đi học có kiến thức nhưng không có sức khỏe cũng không làm được gì. Vì thế, khi vào học kì thứ hai, tôi quyết định chuyển xuống làm bán thời gian tuần ba buổi. Học kì này bài vở nhiều vô kể, thêm vào đó đúng lúc tôi chuẩn bị đi thi quốc tịch nữa, làm được gần cuối học kì tôi lại quyết định từ làm bán thời gian tự nguyện chuyển qua “thất nghiệp tạm thời” để tập trung học cho xong…

Ngày tôi báo nghỉ làm, ai cũng bất ngờ vì tôi quyết định nhanh quá. Gần ba năm làm trong một công ty Mỹ, tôi hiểu tại sao nước Mỹ giàu có. Họ có phong cách làm việc chuyên nghiệp, ý thức trách nhiệm cao, văn hóa công sở văn minh….. Người làm sếp không có cái kiểu “bợ trên đè dưới”, giữa đồng nghiệp với nhau không có kiểu “cướp công đủ thừa”, họ không có cái thói tìm cách dìm hàng hay tiêu diệt người giỏi hơn mình,… Với họ, tất cả là vì công việc, cùng hỗ trợ nhau hoàn thành nhiệm vu, họ ghi nhận những đóng góp và thành quả của nhau. Ở đây tôi không ca ngợi mà chỉ nói lên cái nhìn khách quan. mMôi trường làm việc nào cũng có những mặt trái, công ty tôi làm cũng vậy, nhưng đó là những mặt trái có thể chấp nhận được ….

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn.” Câu này đúng với tâm trạng của tôi vào ngày cuối ở chỗ làm. Tôi bỗng thấy lưu luyến những con người “khác giống, khác nòi” với tôi đến lạ….Hôm đó tôi được vài anh kỹ sư và cả nhóm mời đi ăn trưa, họ không cho tôi trả tiền bữa ăn hôm đó. Cuối ngày, tôi đi một vòng chào mọi người, họ trao cho tôi những cái ôm thật chặt , những ánh mắt ươn ướt, những lời nhắn gởi nhớ giữ liên lạc,….Giám đốc nhân sự và sếp tổng nói với tôi: khi học xong, em có thể trở lại làm việc trong công ty, ở đây có rất nhiều việc cho em làm (ai nói người Mỹ lạnh lùng nhỉ?)

Gần sáu năm sống ở Mỹ, tôi có gì trong tay? Chẳng gì to lớn cả, chỉ có: một cuốn hộ chiếu Mỹ, một tấm bằng "Made in USA", một công việc giúp tôi thấy mình có ích, một gia đình tràn ngập tiếng cười và một người chồng tử tế. Và hơn tất cả, là tôi có tự do, nhân quyền. Với tôi, thế là đủ!